Thứ Bảy, 12 tháng 11, 2016

TÌNH HẬN


Anh xé nát mảnh tình ngang trái
Và con tim khờ dại ngây thơ.
Vì em ngốc nghếch ngu ngơ.
Nên em ôm hận bao giờ nguôi ngoai?

Anh đã giết tình em chớm nở.
Anh đã làm dang dở tình đầu.
Buồn rây rức,suốt canh thâu.
Hận anh nỡ để trái sầu rụng rơi.

Dù thương đau cay đắng trong đời.
Dù bão lốc chơi vơi giữa dòng.
Thôi thì số kiếp long đong !
Hoa hồng vùi dập đêm đông lạnh lùng .

Trả lại anh thư tình ngày ấy.
Trả lại anh tim dấy máu đào.
Chỉ là một giấc chiêm bao.
Anh đi đường đó,em vào lối em !
CHÀO TỪ BIỆT TÌNH HẬN THIÊN THU ! ! !


Quangminhle

LÀ TẠI ANH


Là tại anh ngoảnh mặt làm ngơ.
Là tại anh tan vỡ mộng đầu.
Là tại anh tình em dang dở.
Là tại anh sao quá hững hờ.

Bởi vì em tuổi non thơ mộng.
Bởi vì em gió lộng trời xuân.
Bởi vì em hồn nhiên sống động.
Bởi vì em là tuổi trắng trong.
Anh giết tình anh trong tan vỡ.
Anh đem thương nhớ khóc người đi.
Thà mang tình phụ,tình gian dối.
Ai nỡ vùi chôn tuổi mộng mơ.
Khóc đi em cho vơi thương nhớ.
Để xóa nhòa lầm lỡ con tim.
Đừng trách anh tình mình trắc trở.
Đừng giận anh làm đứt dây tơ.
Cơn mưa nào mà không quang tạnh.
Nổi buồn nào canh cánh mãi đâu.
Rồi khổ đau chôn vùi hoang lạnh.
Để hồn em bay bổng trời xanh.
VÌ YÊU EM LÀ MONG EM HẠNH PH ÚC
Quangminhle

Thứ Bảy, 5 tháng 11, 2016


Tiếng ai khóc trong đêm trường uất hận 
Lời ai ru trào máu lệ bi thương 
Hồn ai đó đôi tay gầy sờ soạng 
Là hồn tôi tìm dấu cũ quê hương

Ai tóc trắng đìu hiu trên đỉnh tuyết 
Bước chập chờn heo hút giữa màn sương 
Viên đá cuội mấy nghìn năm cô quạnh 
Hồn tôi đâu trong dấu tích hoang đường?

.Tuệ Sỹ

Thứ Sáu, 14 tháng 10, 2016

Mộng ngày


(...)
Kiến bò quanh nhọc nhằn kiếm sống 
Ta trên lưng món nợ ân tình
Cũng định mệnh lạc loài Tổ quốc
Cũng tình chung tơ nắng mong manh

Ta hỏi kiến nơi nào cõi tịnh
Ngoài hư không có dấu chim bay
Từ tiếng gọi màu đen đất khổ
Thắp tâm tư thay ánh mặt trời?
Ta gọi kiến, ngập ngừng mây bạc
Đường ta đi, non nước bồi hồi
Bóc quá khứ, thiên thần kinh ngạc
Cắn vô biên trái mộng vỡ đôi
Non nước ấy trầm ngâm từ độ
Lửa rừng khuya yêu xác lá khô
Ta đi tìm trái tim đã vỡ
Đói thời gian ta gặm hư vô

Sài Gòn 1984 (Tuệ Sỹ, Giấc mơ Trường Sơn)

Thôi đừng nói chuyên trăm năm


Thôi đừng nói chuyện trăm năm
hôm nay anh thấy mệt
muốn ôm em ngủ và quên hết
đời ta như một câu đùa

thôi đừng nói chuyện được thua
cho đi cũng là nhận lại
nào đâu có gì còn lại mãi
nay lên mai xuống cũng thường

thôi đừng nói chuyện yêu đương
anh tỉnh giấc nằm nhìn em ngủ
hình như thế cũng là quá đủ
ngoài trời gió rét căm căm

thôi đừng nói chuyện trăm năm
rừng xưa cũ bốn mùa cây trút lá.

[luci lucius]
Rượu không chuốc mà say đời điên đảoLời chẳng buông sao lầm lỡ dây hoài
Ta vụng dại rung phím đàn hư ảo
Nhớ rồi quên
để mộng ấy trôi dài

Mộng còn chăng
trên nửa đời quanh quẩn
Nẻo mờ chưa
mà chân bước ngập ngừng
Đêm nay rót tràn một tâm thành khẩn
Chuyện ngày xưa như lá mục bên rừng.

Vĩnh Hảo
Toả hương đi hỡi loài hoa muôn sắc
Cho tình yêu say đắm thế gian này
Cho trăm năm quay về là khoảnh khắc
Cho vĩnh hằng làm bạn với mong manh...

Hợp Bích Hồ