Thứ Sáu, 14 tháng 10, 2016

Mộng ngày


(...)
Kiến bò quanh nhọc nhằn kiếm sống 
Ta trên lưng món nợ ân tình
Cũng định mệnh lạc loài Tổ quốc
Cũng tình chung tơ nắng mong manh

Ta hỏi kiến nơi nào cõi tịnh
Ngoài hư không có dấu chim bay
Từ tiếng gọi màu đen đất khổ
Thắp tâm tư thay ánh mặt trời?
Ta gọi kiến, ngập ngừng mây bạc
Đường ta đi, non nước bồi hồi
Bóc quá khứ, thiên thần kinh ngạc
Cắn vô biên trái mộng vỡ đôi
Non nước ấy trầm ngâm từ độ
Lửa rừng khuya yêu xác lá khô
Ta đi tìm trái tim đã vỡ
Đói thời gian ta gặm hư vô

Sài Gòn 1984 (Tuệ Sỹ, Giấc mơ Trường Sơn)

Thôi đừng nói chuyên trăm năm


Thôi đừng nói chuyện trăm năm
hôm nay anh thấy mệt
muốn ôm em ngủ và quên hết
đời ta như một câu đùa

thôi đừng nói chuyện được thua
cho đi cũng là nhận lại
nào đâu có gì còn lại mãi
nay lên mai xuống cũng thường

thôi đừng nói chuyện yêu đương
anh tỉnh giấc nằm nhìn em ngủ
hình như thế cũng là quá đủ
ngoài trời gió rét căm căm

thôi đừng nói chuyện trăm năm
rừng xưa cũ bốn mùa cây trút lá.

[luci lucius]
Rượu không chuốc mà say đời điên đảoLời chẳng buông sao lầm lỡ dây hoài
Ta vụng dại rung phím đàn hư ảo
Nhớ rồi quên
để mộng ấy trôi dài

Mộng còn chăng
trên nửa đời quanh quẩn
Nẻo mờ chưa
mà chân bước ngập ngừng
Đêm nay rót tràn một tâm thành khẩn
Chuyện ngày xưa như lá mục bên rừng.

Vĩnh Hảo
Toả hương đi hỡi loài hoa muôn sắc
Cho tình yêu say đắm thế gian này
Cho trăm năm quay về là khoảnh khắc
Cho vĩnh hằng làm bạn với mong manh...

Hợp Bích Hồ